Ngày thứ hai, lại là một ngày đẹp trời
Buổi sáng xuất hiện thời tiết tốt, làm tâm tình người ta đã hảo rất nhiều, làm việc cũng cảm giác thuận lợi hơn nhiều, này có lẽ là do ảnh hương của tâm lý đó.
Âu Dương Quốc Vĩ cùng mấy vi tuyệt sắc mỹ nhân như hoa như ngọc đều thức dậy cả, lão quản gia đã sớm ở bên ngoài đứng đợi. Nếu đã tới Tuệ Thành, thì loại đặc sản “Hát tảo trà” đã không thể không thưởng thức một lần. Bọn họ mấy người trừ “Võ lâm ngọc nữ” Lưu Phỉ Phỉ và lão quản gia ra, thì cũng chưa tới trà lâu uống qua cái đặc sản kia. Hôm nay đương nhiên bọn họ sẽ đi rồi.
Tối hôm qua lão quản gia đem các tình huống đều rõ ràng nói cho Âu Dương Quốc Vĩ, trừ lúc đầu mấy người tử đảng trung thành với “võ lâm phong tử” Cung Bằng Phong muốn tìm Âu Dương Quốc Vĩ vì bang chủ báo thù ra, còn các người khác nghe nói Âu Dương Quốc Vĩ muốn thu bang Châu Giang bang đều tỏ vẻ nguyện ý trung thành. Tại cái vòng lẩn quẩn cá lớn nuốt cá bé của giang hồ này, trừ phi ngươi có siêu cường thực lực tự lập môn hộ, nếu không ngươi phải chọn lão Đại cường giả, ngươi mới có thể đươc muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Giang hồ vĩnh viễn là thế giới của cường giả. Âu Dương Quốc Vĩ uy danh mọi người đều nghe nói qua. Bởi vậy, khi lão quản gia tìm mấy bằng hữu lúc trước rồi đem ý tứ công tử nói cho bọn họ, bọn họ lại đi giải thích cho thuộc hạ, đáp án cư nhiên là kinh người giống nhau. Có Âu Dương Quốc Vĩ làm bang chủ Châu Giang bang, tự mình sau này còn không thể dính triêm quang sao, nói không chừng còn có thể xuất đầu chứ. Cái này là phương pháp sinh tồn duy nhất trong giang hồ, cường giả sinh tồn, thích giả sinh tồn, người thức thời cũng xem là tuấn kiệt.
Đã biết rõ tình huống Âu Dương Quốc Vĩ tự nhiên vui vẻ lên, mấy cái cao thủ kia muốn tìm hắn vì bang chủ báo thù, tại Âu Dương Quốc Vĩ trong mắt không có điều cố kỵ gì, cho nên tâm tình đại hảo, chúng nữ muốn đi “Hát tảo trà” hắn tựu vui vẻ đồng ý, trong lòng hắn cũng muốn cho các nàng vui vẻ một chút. Tại đoạn đường hoan thanh tiếu ngữ, mọi người rất nhanh đi tới “Huệ hương lâu” nổi danh nhất Tuệ thành. Ánh mắt chú ý của ngoại nhân đối với bọn họ đã sớm thành thói quen tự nhiên rồi, cũng không bận tâm về nó, trực tiếp tiến vào trà lầu bên trong tìm một cái bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống.
Ngồi xuống, thì có tiểu nhị đi lên hỏi bọn họ muốn uống gì, lão quản gia liền gọi ‘phổ nhị’, loại mà người ở Tuệ thành thích uống nhất, nhưng phải là loại ‘phổ nhị’ lâu năm. Loại ‘phổ nhị’ lâu năm nếu thật sự lâu thì nghe nói thuộc loại giá cao mới mua được.
Bởi vì tò mò cái mới lại, Tằng Mỹ Mỹ và Hoa Ngọc Khanh cũng không dè dặt nữa, gọi tiểu nhị đưa lên cho bọn họ vài phần điểm tâm trong vỉ hấp, rồi một lần gọi các món ăn, chỉ chốc lát, cái gì sủi cảo tôm, xíu mại, xương sườn, cơm nếp gà, bánh cuốn, chả giò chiên, vâng vâng…. đã đầy một bàn.
Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người bên cạnh, Tằng Mỹ Mỹ và Hoa Ngọc Khanh ăn rất nhiều, lại còn vừa ăn vừa nói: “n, ăn ngon, hương vị không tệ, đến, Vĩ ca chàng cũng ăn thử xem cái này.” Tằng Mĩ Mĩ cùng Hoa Ngọc Khanh hai người vui vẻ thật, quen biết các nàng lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy các nàng ở nơi công cộng như thế không để ý dáng vẻ,
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy các nàng vui vẻ như vậy, tự mình cũng rất vui vẻ, vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, ta vậy còn chưa ăn xong đâu.”
Âu Dương Quốc Vĩ mấy người bọn họ đang nói cười. Hoàn toàn không có đi để ý tới lát nữa khả năng sẽ có ác chiến đang chờ. Lưu Phỉ Phỉ, Tằng Mĩ Mĩ cùng Hoa Ngọc Khanh ba người sẽ không lo lắng đâu, Vĩ ca ở đây, còn có chuyện gì không giải quyết được nha.
Không được một hồi, Tằng Mỹ Mỹ cùng Hoa Ngọc Khanh hai người không thể ăn nổi nữa, thì mới buông đũa xuống.
Xem tất cả mọi người ăn no, lão quản gia đã kêu tiểu nhị lại đây tính tiền. Tiếp theo mấy người cũng rất tiêu sái hướng tổng đàn Châu Giang bang mà đi.
Luyện võ trường tổng đàn Châu Giang bang.
Lão quản gia đem ý tứ của Âu Dương Quốc Vĩ nói cho mọi người, có người biết, có người không biết, có người thì do dự chưa tin Âu Dương Quốc Vĩ võ công có như vậy lợi hại, cho rằng ngoại nhân nói đều là thêm mắm thêm muối, muốn thấy kỹ rồi hẳn tính. Có mấy người còn nóng lòng muốn thử muốn cùng Âu Dương quốc vĩ tỷ thí, chỉ cần hắn có thể thắng chính mình liền tâm phục khẩu phục ủng hộ hắn lên chức bang chủ.
Chỉ có phó bang chủ “Phong lôi đao” Quan Đạt, đại hộ pháp trong bang “Thiết chưởng vô địch” Đan Hồng Phong, chấp pháp “Tây quan nhất bá” Bàn Đầu Đà cầm đầu mấy người, hai mắt căm tức nhìn Âu Dương Quốc Vĩ không có lên tiếng, trong mắt bắn ra hỏa hoa giống như muốn đem Âu Dương Quốc Vĩ đốt chết.
Âu Dương Quốc Vĩ biết nếu không bộc lộ tài năng, là rất khó đem này đó hảo hán thanh danh hàng đầu ở trên giang hồ thu phục, trên đường đi tới sớm có dự tính. Lập tức liền ôm quyền nói:” Tại hạ đích xác có dự tính làm bang chủ Châu Giang bang, nếu có ai không phục, có thể đi ra luận bàn một chút. Tại hạ chỉ cần thua nhất chiêu, lập tức xoay người bước đi, hơn nữa đêm nay rượu nước mọi người cứ ăn cứ uống, do tại hạ chi trả.” Vì tỏ vẻ nhập gia tùy tục, cố ý đem phương ngôn mới từ lão quản gia nơi đó học được đều dùng tới.
Hơi nghiêng, một hán tử cầm hai thanh anh thương ngắn đi ra, chỉ thấy y dáng người không tính cao lớn, sắc mặt hơi vàng, nhưng trong mắt lại thần quang lòe lòe, hiển mà người này nội công không kém. Y nói:” Tại hạ được người trong giang hồ thưởng thức, xưng là “song thương tướng”, hiện đặc biệt hướng Âu Dương thiếu hiệp lĩnh giáo mấy chiêu.”
Âu Dương Quốc Vĩ đã từ miệng lão quản gia biết được người này đúng là “Song thương tương” Chung Kiên, biết y luôn luôn là người chánh trực, ghét ác như cừu, vẫn chủ quản ngoại vụ trong bang, không được Cung Bằng Phong quá trọng dụng. Nhân có một thân cao tuyệt võ công, bình thường ở trong bang, rất tự phụ, trừ bỏ Cung Bằng Phong ra, ai cũng không để vào mắt, cả phó bang chủ Quan đạt đều có chút sợ y. Âu Dương Quốc Vĩ có tâm thu dụng y. Được, bắt đầu từ y vậy, giải quyết y xong ai còn dám không phục?
Chung Kiên rút ra hai thanh anh thương ngắn sắc bén, đứng ở giữa sân, chờ Âu Dương Quốc Vĩ lấy binh khí.
Âu Dương Quốc Vĩ có lòng lập uy, khẽ cười nói: “Xin mời đánh trước bốn chiêu.”
Nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ tự nhiên muốn tay không tỷ thí với song thương nổi danh đã lâu của mình, khuôn mặt Chung Kiên đều đỏ lên. Ngay cả lão quản gia cũng hiểu được Âu Dương Quốc Vĩ quá cao ngạo. Dù sao Chung Kiên không phải hạng người hư danh.
Chỉ có Tằng Mỹ Mỹ các nàng ba người còn tại bên cạnh nói giỡn, căn bản là không đem biến hóa trông sân đặt ở trong mắt. Các nàng rất tin Vĩ ca, cảm thấy Vĩ ca làm như vậy tất nhiên có đạo lý hắn. Đều nói nữ nhân trong lúc đang yêu có nhiều suy nghĩ khác lạ, thật là có nhiều điểm đạo lý a.
Chung Kiên cũng không trả lời nữa, xuất thủ mau như tia chớp, chỉ thấy y hai tay hợp làm một, hai thanh đoản thương đã đến trước ngực Âu Dương Quốc Vĩ không đến nửa thước. Âu Dương Quốc Vĩ hổ rống một tiếng, không né tránh, hứng đoàn của Chung Kiên, chân trái từng bước khóa đi lên. Ngay lúc Chung Kiên trong lòng cả kinh thì trong nháy mắt, Âu Dương Quốc Vĩ hai cánh tay đột nhiên tách ra, đem hai cây thương về phía hai bên, đồng thời, chân phải liền hướng Chung Kiên hạ bộ đá tới. Hai thanh đoản thương của Chung Kiên bị Âu Dương Quốc Vĩ dùng hai tay bạt ra, hai tay mãnh liệt cảm giác được nội lực của Âu Dương Quốc Vĩ theo cây thương truyền vào trên người. Hai tay y chấn động, song thương thiếu chút nữa rơi khỏi tay. Y mới biết, Âu Dương Quốc Vĩ quả thật là có năng lực.
Cái này miêu tả dài dòng, thật ra diễn ra trong nháy mắt.
Đột nhiên, Chung Kiên bay lên không, cả người cầm thương hướng về Âu Dương Quốc vĩ đánh tới. Không ngờ Âu Dương Quốc Vĩ vẫn là không lui, cũng theo Chung Kiên bay lên, ở mọi người một trận tiếng kêu sợ hãi trung, Chung Kiên rơi xuống sắc mặt tái nhợt nói:” Đa tạ Âu Dương thiếu hiệp thủ hạ lưu tình, tại hạ thua tâm phục khẩu phục, tại hạ nguyện lấy Âu Dương thiếu hiệp làm chủ, sai đâu đánh đó.”
Nói xong, cũng không quản ánh mắt khó hiểu của mọi người, hướng Âu Dương Quốc Vĩ ôm quyền lui về.
“Ha ha, đa tạ, đa tạ.” Âu Dương Quốc Vĩ cũng không khách khí, dừng một chút ôm quyền lại nói:” Còn có vị nào muốn lên đây luận bàn một chút nha.”
Có mấy người vốn còn muốn cùng Âu Dương Quốc Vĩ tỷ thí, thấy “Song thương tương” Chung Kiên hai hiệp đề bại trận, thua tâm phục khẩu phục, nghe khẩu khí của y, Âu Dương Quốc Vĩ còn hạ thủ lưu tình, Chung Kiên tính cách bọn họ đều là biết, vậy sao còn dám xông lên.
Nguyên lai, ở vừa rồi trong điện quang hỏa thạch giao thủ, Âu Dương Quốc Vĩ đã điểm lên đại huyệt Chung Kiên, sau đó lại lấy tốc độ cực nhanh giải khai huyệt đạo. Tốc độ cực nhanh này, ở đây lấy một người cũng đều không phát hiện ra, nhưng Chung Kiên cảm giác được, nếu Âu Dương Quốc Vĩ sẽ đối tự mình xuống tay trong lời nói, ha ha, không nói nữa. Bởi vì, y biết, đối phương là muốn tự mình biểu hiện võ công, lại bảo vệ cho mặt mũi chính mình, cái gọi là mặt mũi là người khác cấp, xấu là tự mình chịu. Chung Kiên là người rõ ràng, trong lòng đối Âu Dương Quốc Vĩ đã là vui lòng phục tùng. Xem ra người này trước mắt võ công khả năng so với bên ngoài truyền thuyết còn phải đáng sợ hơn a.
Nhìn tình hình này, trong mắt phó bang chủ Quan Đạt, đại hộ pháp Đăng Hồng Phong, chấp pháp Bàn Đầu Đà đã hiện ra kinh hãi sắc, tuy rằng bọn họ không biết Chung Kiên thua nhưng thế nào, nhưng lấy tính cách của Chung Kiên, nếu không thật sự thua, là sẽ không hướng Âu Dương Quốc Vĩ nhận yếu thế.
Mấy người nhìn thoáng cho nhau, Quan Đạt bạo khởi ba trượng, Phong lôi đao pháp thế như sấm cuốn lấy Âu Dương Quốc Vĩ như muốn giết hắn. Đan Hồng Phong cũng vận đủ nội lực, tuyệt học thành danh Càn Khôn chưởng xuất liên tục ba mươi sáu chưởng. Bàn Đầu Đà đem Thiếu Lâm tuyệt học La Hán quyền vũ vù vù như xé gió đánh về phía Âu Dương Quốc Vĩ. Chỉ một thoáng, đao võng, chưởng ảnh, quyền phong, đem Âu Dương Quốc Vĩ bao phủ trong đó
Lúc này, tam mỹ đối Vĩ ca có tin tưởng rất lớn cũng đình chỉ nói giỡn, xem Vĩ ca các nàng như thế nào ngăn trở này trí mạng nhất kích.
Đối này vài người Âu Dương Quốc Vĩ sẽ không có nghĩ nhiều như vậy, diệt cỏ tận gốc! Nháy mắt đã đem” Xích dương thần công” Chân khí lên tới chín thành, một tiếng thét dài qua đi, Âu Dương Quốc Vĩ lấy tay thay kiếm, một chiêu” Đồ long kiếm pháp” tuyệt học theo tay xuất ra, không khí bị xé rách, mặt đất chấn động. Tiếng nổ qua, không trung huyết văng khắp nơi, trên mặt nằm vài cái thi thể không trọn vẹn.
Trong lúc nhất thời, không khí đọng lại, thanh âm yên tĩnh.
Chỉ có Âu Dương Quốc Vĩ để tay sau lưng ngạo nghễ mà đứng, trong mắt bắn ra một cổ khí thế siêu nhiên ngạo thị thiên hạ, làm chúng hảo hán Châu Giang bang không khỏi quỳ xuống ầm ầm kêu lên:” Ta nguyện tôn Âu Dương thiếu hiệp làm bang chủ Châu Giang bang, vượt lửa qua sông, không chối từ!”
“Ha ha ha….” Âu Dương Quốc Vĩ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
“Hảo! Hảo! Hảo!” Âu Dương Quốc Vĩ liên tiếp kêu ba tiếng hảo. Nói tiếp:” Ngày hôm nay bắt đầu, Chung Kiên xuất nhâmm phó bang chủ, tổng lĩnh sự vụ trong bang, Thần Binh nhậm tổng hộ pháp kiêm quản gia, người còn lại thăng lên một cấp, chờ ngày sau luận công ban thưởng. Mọi người có hay không ý kiến?” Biết rõ tất cả mọi người đối với hắn như thần minh, tuyệt không hội phản đối, hắn càng muốn hỏi nhiều.
Chỉ có Chung Kiên chấn động toàn thân, xác thực ra ngoài ý liệu của y. Cổ nhân viết: sĩ vi tri dĩ giả tử. Nếu Âu Dương Quốc Vĩ đối tự mình như thế coi trọng, can đảm làm việc không cần e ngại.
“Không có!” Lại là một tiếng ầm ầm nổ. Âu Dương Quốc Vĩ là muốn hiệu quả như thế này. A a.
Lúc này, Tằng Mĩ Mĩ, Hoa Ngọc Khanh cùng Lưu Phỉ Phỉ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ bộ dáng anh tuấn ngây người kia, trong mắt toát lên vẻ say mê không thể dùng từ để miêu tả được.
Kế tiếp, Âu Dương Quốc Vĩ lại tuyên bố ba điều bang quy mới:” Thứ nhất, không cho phép khi dễ nữ nhân, lão nhân, tiểu hài tử. Thứ hai, không thể ở ven đường cướp bóc hoặc cướp đoạt. Thứ ba, không được gian dâm nữ nhân. Người kháng lệnh, giết không tha!”
Mọi người lại là một tiếng ầm ầm nổ lên.
Đêm đó, tại trong bang mở ra yến tiệc, trừ những nhân viên phục vụ ra thì mỗi người đều uống rượu hát hò cho đến khi say mới thôi.
Lão quản gia ở trong bang đã vì Âu Dương Quốc Vĩ cùng vài vị phu nhân an bài phòng. Uống rượu xong, Tằng Mĩ Mĩ cùng Lưu Phỉ Phỉ cố ý mang Âu Dương Quốc Vĩ và Hoa Ngọc Khanh bị say rượu vào chung một phòng.
Trong phòng, Âu Dương Quốc Vĩ cùng Hoa Ngọc Khanh lại có một phen phong tình say lòng người.
Cổ viết: hoa khai kham chiết trực tu chiết,mạc đãi vô hoa không chiết chi (y – Hoa nở nên hái thì phải hái, đừng chờ tới lúc hoa tàn thì mới hái). Còn viết:tửu bất túy nhân nhân tự túy (ý – rượu không làm người ta say, chỉ là hắn tự say)…… Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Quyển 2 – Diễm tình chi lữ