Sau phu nhân hội nghị đầu tiên, cũng không biết là ai tiết lộ phong phanh ra ( hay người tham gia hội nghị cố ý tiết lộ). Trong chốn võ lâm nổi một trận phong ba không lớn cũng không nhỏ, nghe nói minh chủ Võ Lâm minh ‘Thiểm Điệm truy hồn kiếm’ Âu Dương Quốc Vĩ muốn tuyển tứ phu nhân, đừng nói là nữ hào kiệt có tư sắc trong chốn võ lâm ở Tuệ thành, ngay ngoại phụ cũng tới không ít. Bây giờ ai mà không biết đại danh lẫn võ công siêu quần của Âu Dương Quốc Vĩ. Người tuổi còn trẻ, lại trông tiêu sái anh tuấn, có thể trở thành tứ phu nhân của hắn là mộng tưởng của không biết bao nhiêu nữ tử. Ai nói nữ tử không ham hư danh, đó là giả, giả bộ để người ta nhìn thấy.
Vào thởi điểm này, tổng đàn của Châu Giang bang lại trở thành đại hội tuyển mỹ nữ. Mỗi ngày mỹ nữ đến rất đông, khắp nơi đều oanh thanh yến ngữ, khiến ba vị mỹ phu nhân như hoa như ngọc vội vội vàng vàng, vừa phải đăng ký tên tưởi, vừa nghiệm minh chính thân (xem còn là xử tử hay không), vừa lại vận dụng đầu ốc suy nghĩ các đề mục, muốn thi như thế nào, cuối cùng là nhìn thân thể xem coi có chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, hợp tiêu chuẩn, hoặc là tương tự như ba vị phu nhân các nàng. Thật là bận rộn chết đi được.
Nhìn một màn này, Âu Dương Quốc Vĩ chỉ có cười khổ. Hắn biết ba vị phu nhân đều thích đùa, cũng không quản các nàng, miễn cho các nàng mất hứng. Hơn nữa, các nàng vì mình tuyển hoa khôi, và chính mình cũng quả thật cần phải tìm thêm vài nữ tử nữa, để chia sẻ gánh nặng với các nàng. Thế là hắn liền trốn phía sau cũng không có xuất hiện, giả bộ bị bệnh, mọi bang vụ đều giao cho Chung Kiên và lão quản gia xử lý, việc của Võ Lâm minh thì giao cho phó minh chủ Cừu Tích Bá xử lý, trừ việc trọng đại mới tiếp nhận.
Ai mà biết, ba vị phu nhân vội vàng hơn mười ngày, một người cũng không chọn được. Lý do rất đơn giản, có người thì võ công không giỏi, còn có người thì không đủ đẹp, nếu không phải vì mấy vị phu nhân không có hạ thấp tiêu chuẩn, thì cũng chẳng có tuyển được hai người, nhưng lại bị Âu Dương Quốc Vĩ trực tiếp từ chối. Vì hắn vừa nhìn các nàng thì biết bọn họ chỉ muốn hợp thể chi duyên với mình, sau đó để đạt được mục nổi danh cầu lợi. Loại nữ nhân này Âu Dương Quốc Vĩ kinh thường, quá ti tiện, vì danh lợi không để ý liêm sỉ, bán đi thân thể. Âu Dương Quốc Vĩ là theo đuổi kết giữa tâm linh và nhục dục. Loại nữ nhân hiến thân vì mục đích riêng làm sao tiến tới được. Khiến cho mấy vị võ lâm mỹ nhẫn rất có hy vọng lại phải thất vọng, lại thương cảm, tịch mịch không vui rời khỏi.
Bây giờ, ba vị mỹ phu nhân đang báo lại tình hình cho Âu Dương Quốc Vĩ. Tằng Mỹ Mỹ nói xong, dụng ánh mắt áy náy nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, dường như không tuyển được tân phu nhân mới là lỗi của các nàng.
Âu Dương Quốc Vĩ vốn không dồn hết tâm trí phải tìm được nữ nhân mới, mà chỉ muốn nhìn các nàng vui vẻ cho nên để các nàng chơi, trong lòng không có ý trách khứ các nàng. Lập tức, hắn nhẹ nhàng kéo các nàng trước mặt mình, toàn bộ ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Trong cuộc đời của ta có thể có được mấy nàng cũng là rất đủ rồi. Ở trên đời này, không ai có thế sánh được với các nàng. Còn lại thì để tuỳ duyên mà nó đến đi. Các nàng không cần phải hết sức tìm tứ phu nhân gì đó. Ta sẽ cố gắng thương yêu ái hộ các nàng.” Nói xong, liền áp sát vào các nàng, đôi mắt tràn ngập nhu tình và ái ý nồng đậm.
Ba vị mỹ phu nhân đều cảm nhận được tình yêu chân thận của Vĩ ca đối với các nàng. Mọi người nhìn nhau một cái, trong lòng ngọt ngào xen lẫn một ít thẹn thụng, không nói một tiếng, ngã vào lòng ngực của Vĩ ca.
Hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ và Chung Kiên, lão quản gia cùng ‘Trung Nguyên nhất điểm hồng’ Mã Thông Cung, chưởng môn nhân ‘Ngọc kiếm phái’ vào Trung Nguyên để bái phỏng, đi dùng cơm ở trà lâu bên ngoài. (vi chưởng môn ‘Ngọc kiếm phái’, Mã Thông Cung, sau này giúp Âu Dương Quốc Vĩ rất nhiều trong việc thành lập cơ nghiệp ở Trung Nguyên. Việc này nói sau, tạm thời không nhắc tới.)
Chả có việc gì làm, ba vị mỹ phu nhân lại ngồi cung nhau, đề tài là trang phục thông dụng gần đây, các loại trang điểm, cứ trò chuyện với nhau, rồi lại đến đề tài về ‘việc ấy’
“‘Thân thể Vĩ ca quá cường tráng đi, mỗi lần ta cùng chàng sau khi làm xong, ta đều toàn thân vô lực. Nhưng mà chàng dường như chưa đến cao triều, vậy phải làm sao mới tốt nhất đây?” Ngọc Khanh nói rất nhỏ, vừa nghĩ đến vẻ mặt lúc ấy với Vĩ ca, Ngọc Khanh trong lòng cảm thấy không được.
Tằng Mỹ Mỹ và Lưu Phỉ Phỉ nghe xong, cũng đồng cảm, nhưng không lên tiếng. Các nàng cũng muốn Vĩ ca vui vẻ lại được thoả mãn, nhưng thân thể các nàng không thể làm được. Mỗi lần việc ấy đến cuối cùng, các nàng đều phải cầu Vĩ ca tha cho. Vĩ ca thương các nàng, thường thường sẽ thu công. Nên làm như thế nào, điều này là vấn đề đau đầu của các nàng.
“Vĩ ca mỗi lần làm xong, thì đều ngủ trong phòng chúng ta. Nếu…” Phỉ Phỉ nói tới đây, mặt đỏ lên, không nói tiếp được.
Đúng vậy, Âu Dương Quốc Vĩ mỗi lần bất kể là cùng với phu nhân này đều qua đêm ở đó. Sau khi hoan ái xong đều không có rời khỏi, mà rất ôn nhu ôm các nàng cùng ngủ. Không hoàn toàn thoả mãn tính dục chỉ chính mình hắn chịu đựng, sẽ không đi đến vị phu nhân khá để phát tiết.
Mỹ Mỹ nghe Phỉ Phỉ nói, biết trong lời của nàng ta có chuyện, không do dự vui vẻ nói: “Phỉ Phỉ muội, muội có ý kiến hay nào?”
Phỉ Phỉ đỏ mặt lấp bắp nói tiếp: “Nếu… nếu chúng ta đều cùng ở trong một phòng, Vĩ ca sẽ có thể.” Nói xong, cúi đâu không dám nhình Mỹ Mỹ và Ngọc Khanh.
“A!” Mỹ Mỹ và Ngọc Khanh thở dài một tiếng, các nàng đều hiểu được ý tứ của Phỉ Phỉ.
“Phỉ Phỉ muội nói tuy không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng dường như là cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề trước mắt, chỉ là … chỉ là… ài….” Mỹ Mỹ mở miệng trước, nhưng vừa nghĩ thì đến sự thật như vậy, dù là nữ nhân, cũng có nổi khổ mà, thì làm sao không không nói được chứ.
“Ta… ta tán thành ý kiến của Phỉ Phỉ tỷ.” Ngọc Khanh người luôn luôn e thẹn nhất mở miệng nói, nhưng mà vừa dứt lời, mặt lại đỏ lên như đang chảy máu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Cũng thật hâm mộ Vĩ ca chúng ta có mạng tốt, mấy vị nữ nhân bên cạnh quan tâm cảm thụ của hắn như vậy. Nếu đổi lại là người khác, ngươi dù có nằm mơ cũng đừng có suy nghĩ tới.
Xem ra, ba vị mỹ phu nhân đã thống nhất ý kiến, và cũng đã quyết định. Bây giờ kế tiếp là làm như thế nào để cụ thể tiến hành việc này.
“Đêm nay Vĩ ca muốn tới chỗ ta, hai vị tỷ tỷ vào đó trước, chờ ta xong ‘việc ấy’ rồi các tỷ nói, được không?” Ngọc Khanh mặt vẫn còn đỏ nói. Vừa nghĩ tới lúc đó, bên cạnh lại có hai vị tỷ tỷ nghe và nhìn mình, tim cũng đập ‘phanh phanh’ nhanh hơn, mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng kỳ lạ là tự nhiên có một loại tâm lý chờ mong.
Việc khác cũng không nói, ba vị mỹ phu nhân tỉ mỉ bàn luận một lần, một cái kế hoạch vì thoả mãn tính dục của Âu Dương Quốc Vĩ được sinh ra. Chỉ còn chờ Vĩ ca của chúng ta như thế nào tiếp nhận khảo nghiệm nghiêm khốc như vậy của ba vị mỹ phu nhân!
Ánh trăng cũng e thẹn trốn đi. Dưới bầu trời đêm tối làm cái gì? Đêm nay chúng ta lại chờ đợi thôi….
Quyển 2: Diễm tình chi lữ