Thiên Cung

Chương 39: Ngự kiếm



Cái gọi là cảm giác, vốn là mờ mịt đến cực điểm, hắn cũng không thể chắc chắn là cảm giác ở trong lòng có chính xác hay không.
Sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, nhất thời ở trong lòng cũng lộ vẻ do dự!

Một thanh là kiếm tốt đã được xác định là rất thích hợp với bản thân, một thanh là trọng kiếm ẩn ẩn mang đến cảm giác không giống như bình thường, nên chọn thanh kiếm nào?

“Vị sư đệ này, chọn kiếm là đại sự, nói không chừng là sẽ đi theo ngươi tới mấy năm, thậm chí là cả một đời, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ!” Đệ tử Linh Binh Các nhìn ra Phương Quý cảm thấy hứng thú đối với thanh trọng kiếm màu đen kia, không nhịn được mà khuyên nhủ.

“Ta đã nghĩ kỹ!” Qua một hồi Phương Quý mới chậm rãi đứng dậy, ưỡn thẳng lưng ra.
Đệ tử Linh Binh Các cùng với A Khổ sư huynh đều có một chút nghiêm túc nhìn hắn.
Phương Quý hít vào một hơi thật sâu, nói: “Ta muốn cả hai thanh!”
“Cái gì?”

Đệ tử Linh Binh Các nhất thời ngẩn ra, A Khổ sư huynh cũng lập tức sửng sốt, mất nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Phương Quý kinh ngạc nhìn hai người bọn họ một chút, hỏi: “Sao thế? Ta cũng không phải là không mua nổi!”

Hai người đành phải bất đắc dĩ gật đầu, được được được, ngươi có tiền, ngươi là đại gia!

Không bao lâu, hai thanh phi kiếm liền được bỏ vào hộp gỗ đặc chế, Quỷ Linh Kiếm được định giá 100 linh thạch, mà trọng kiếm màu đen thì ngay cả danh tự cũng không có, vì vậy nó chỉ được định giá 20 linh thạch liền bán cho Phương Quý, hơn nữa nhìn bộ dáng lén lút của đệ tử Linh Binh Các, nói không chừng coi như là bán với giá 20 khối linh thạch, hắn cũng đều mò được chỗ tốt, Phương Quý lão gia chỉ là lười nhác so đo cùng với hắn mà thôi.

“A Khổ sư huynh, làm phiền rồi!”
Phương Quý nhờ A Khổ sư huynh giúp đỡ mình mang hai thanh phi kiếm xuống núi, còn mình thì đi ở phía trước, ngẩng đầu ưỡn bụng.

Đối với người tu hành mà nói, nhất là loại Dưỡng Tức sơ giai như Phương Quý, đệ tử mới bước lên con đường tu hành không lâu, sự tình lựa chọn hai thanh phi kiếm có thể nói là chưa từng nghe thấy, bình thường đều là lựa chọn một thanh thích hợp với bản thân, chuyên cần khổ luyện, càng quen thuộc càng tốt, chỉ có như vậy, vào thời điểm khi gặp phải nguy hiểm, mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, tránh cho xuất hiện sơ hở, làm mất đi cái mạng nhỏ của mình.

Nhưng Phương Quý lão gia thì lại không giống, hắn muốn xông qua Thập Lý Cốc, cho nên cần phải chọn Quỷ Linh Kiếm nhẹ nhàng sắc bén, nhưng thanh trọng kiếm màu đen kia cũng làm cho hắn có một loại cảm giác không tầm thường, tự nhiên cũng phải mang trở về theo, chờ đến khi rảnh rỗi lại từ từ nghiên cứu, đây gọi là cân nhắc chu toàn…

A Khổ sư huynh cõng hai thanh phi kiếm này thay cho Phương Quý, trên đường đi trầm mặc không nói, đến tiểu lâu trong Ô Sơn Cốc, liền buông hai thanh kiếm xuống, ngồi nghiêm chỉnh đối mặt với Phương Quý, vào lúc này Phương Quý đã không thể kìm nén được tâm tình nhảy cẫng muốn học tập bí thuật ngự kiếm, hung hăng xoa xoa hai cánh tay, nói: “Mau lấy Quỷ Linh Kiếm ra, nói xem, ta có cần phải nhỏ máu nhận thân hay không?”

“Cái đó gọi là nhận chủ!” A Khổ sư huynh sầu mi khổ kiểm sửa chữa thuyết pháp của Phương Quý, sau đó nói: “Bất quá nhận chủ cũng chỉ là đối với những pháp bảo cao cấp có cấm chế lợi hại ở bên trong, phi kiếm mà hiện tại chúng ta tiếp xúc lại là không cần, ngươi chỉ cần đưa linh tức dung nhập vào trong kiếm, làm quen một chút với các đạo phù văn trong kiếm là được. Phương Quý sư đệ, ngự kiếm phi hành nghe có vẻ rất lợi hại, kỳ thật chỉ là thủ đoạn cơ bản nhất ở bên trong bí pháp ngự kiếm mà thôi, đương nhiên tu vi của ngươi bây giờ còn thấp, không đến thời điểm học tập pháp môn cao cấp, ta cũng không có cách nào dạy ngươi!”

“Tốt tốt tốt!” Phương Quý đáp ứng luôn miệng, trong lòng lại thầm nghĩ: “Ngươi ngay cả phi kiếm cơ bản nhất cũng đều đụng vào cây, lại có thể biết được Ngự Kiếm Thuật gì?”

A Khổ sư huynh tự nhiên là không biết Phương Quý đang phỉ nhổ mình ở trong lòng, thành thành thật thật truyền tụng khẩu quyết: “Một sợi linh tức nuôi phi kiếm, ba ngày đi khắp vạn dặm núi. Phân quang lược ảnh hộ chân nghĩa, phong mang sắc bén chém hư cuồng, ta tự ngự kiếm…ấy, nói nhiều rồi!”

Tiếp đó hắn nhìn chăm chú Phương Quý, nói: “Ngươi chỉ cần nhớ rõ một sợi linh tức nuôi phi kiếm, ba ngày đi khắp vạn dặm núi là được!”

“Những đệ tử Linh Tức Cảnh như chúng ta, muốn đằng vân mà bay, thực sự là quá khó khăn, không đến Trúc Cơ căn bản sẽ không làm được, bởi vậy muốn đằng không mà đi, thì cần phải mượn nhờ pháp khí pháp bảo, mà phi kiếm chính là pháp khí phi hành thuận tiện nhất cũng là thường thấy nhất ở trong giới tu hành, không chỉ có thể mượn kiếm để độn không, còn có thể trừ ma vệ đạo, rất là lợi hại, bất quá, nghe nói có một số đại tu sĩ Kim Đan vẫn ưa thích ngự kiếm để xuất hành!”

Nghe A Khổ giảng giải một phen đạo lý rõ ràng, Phương Quý cũng dần dần hiểu được đạo lý ngự kiếm cơ bản nhất.
Cái gọi là ngự kiếm, cũng là thủ đoạn cơ bản nhất, chính là có hai loại.

Một loại là lăng không ngự kiếm, bay ra ngoài đả thương địch thủ, người tinh thông phi kiếm có thể lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm.

Đương nhiên theo lời nói của A Khổ sư huynh, đây đều là những thứ mà Phương Quý không cần học vào bây giờ, hắn chỉ cần học một thứ, đó chính là ngự kiếm phi hành, đây cũng là đặc tính của phi kiếm, người đứng trên phi kiếm, mượn tốc độ của phi kiếm xuyên thẳng qua hư không, bay lượn trong thiên địa!

Xác thực là giống như A Khổ nói tới, pháp môn học tập ngự kiếm để bay là rất đơn giản.

Thống nhất lại mà nói, nếu không phải là quán thâu linh tức trong phi kiếm như thế nào, thì là làm như thế nào để thông qua linh tức khống chế phương hướng cao thấp của phi kiếm, đơn giản đến mức làm cho người ta giận sôi, bất quá càng là như vậy, liền càng đại biểu cho việc ngự kiếm để bay là rất gian nan, giống như là đi đường chạy bộ, nhảy nhảy nhót nhót thì ai cũng biết, nhưng lại có bao nhiêu người có thể bước đi như bay giữa núi non trùng điệp mà không bị ngã ch.ết?

Phương Quý hiểu được cái đạo lý này, cũng biết bản thân cần phải làm gì.
Hắn muốn lợi dụng thời gian một tháng này, luyện tập ngự kiếm đến trình độ phi thường thuần thục, sau đó tiến hành xông qua Thập Lý Cốc một lần.

Chuyện này nghe vào giống như là sự tình có một chút khó tin, ngự kiếm là một trong những kỹ năng cơ bản của người tu hành, nhưng nắm giữ bí pháp ngự kiếm thuần thục cũng có nhanh chậm phân chia cao thấp, bình thường từ lúc đệ tử tiên môn bắt đầu tiếp xúc với phi kiếm, thẳng đến khi nhân kiếm hợp nhất, làm gì cũng cần phải mất mấy tháng công phu, càng là có loại người giống như A Khổ sư huynh, nhìn giống như là đã ngự kiếm nhiều năm, những vừa bay lên chính là đụng vào cây…

Bất quá Phương Quý lại rất có tự tin, ngự kiếm là quá dễ dàng.
Đó vốn là kỹ năng cơ bản, hắn lại là hậu đại Tiên Nhân, không có gì là không làm được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.