Ninh Khinh Tuyết thở dài, tuy rằng năm trăm nghìn tiền không phải quá nhiều, nhưng đối với Diệp Mặc chắc là con số không nhỏ, nhưng hắn lại chưa thỏa mãn, mà lại ra đây tiếp tục lừa gạt người khác. Lại còn có thể chữa bách bệnh cơ đấy, nếu hắn lợi hại thế, còn cần đến bệnh viện để làm gì?
– Quản lý đô thị đến đấy…
Chẳng biết ai đã la lên.
Rất nhiều tiểu thương nhỏ đã gói gém đồ đạt và chạy, Ninh Khinh Tuyết không rời mắt khỏi Diệp Mặc, quả nhiên hắn cũng miễn cưỡng thu dọn hòm thuốc, nhưng hắn không gấp gáp như mấy tên bày bán khác, mà là chậm rãi từ tốn đứng dậy mà đi.
Tuy không nhìn thấy cảnh Diệp Mặc chạy trốn, nhưng nhìn cách hắn chậm rãi bỏ đi, Ninh Khinh Tuyết cũng có một chút khoái trá, ai biểu anh đi lừa gạt nào.
Khi Ninh Khinh Tuyết trở về, thì Diệp Mặc đã về rồi, hắn ta nhìn cô một cái, không nói gì, Ninh Khinh Tuyết tất nhiên là không thèm ngó ngàng gì đến con người này, cô ta nghĩ, ngày mốt là mình sẽ rời khỏi, có nên đi cảnh báo cô Hứa Vy một tiếng hay không, nói cho cô ta biết Diệp Mặc là một người thế nào.
Không kiếm được tiền, lại bị đô thị đuổi đi, Diệp Mặc đã chán ngán cuộc sống ở Ninh Hải rồi, hắn muốn rời khỏi, còn về Ninh Khinh Tuyết, mình đã giúp đến nước này rồi. Ngày mai chào cô ta một tiếng, thì mình sẽ đi, còn bên Ninh Đại, mình không cần phải đi, nhưng cũng nên để lại một lá thư cho Thi Tú.
Khi Hứa Vy đã ngủ say, thì Diệp Mặc bắt đầu tu luyện.
…
– Văn Thiếu gia, còn nửa tiếng đồng hồ nửa là đến Ninh Hải rồi, ta đi đâu trước đây?
Một chiếc BMW đang phóng cực nhanh trên đường cao tốc, người tài xế đang hỏi một thanh niên chưa tới ba mươi ngồi đằng sau xe.
Sắc mặt người thanh niên có hơi tái, đôi mắt chim ưng, khuôn mặt dài, tóc chải mượt, nghe câu hỏi của người tài xế, người thanh niên ấy rút ra một điếu thuốc, một gã cao to ngồi kế bên lập tức rút bật lửa ra.
– A Phát, chuyện tôi bảo anh làm, đã làm ổn thỏa chưa?
Người thanh niên hút một hơi thuốc nói.
– Vâng, xin thiếu gia yên tâm, tôi làm gọn gàng lắm.
Người thanh niên lại hít một hơi thuốc, im lặng một hồi, rồi nói tiếp:
– Chúng ta từ Hà Phong qua đây, là vì không muốn lão gia và nhà họ Ninh nghi ngờ, nếu như theo đúng kế hoạch đã định là sẽ ở một đêm tại Ninh Hải, không chừng mọi chuyện có thể thay đổi, chi bằng cứ trực tiếp đến đó đem cô ta đi, để tránh lo lắng. Đàn bà không biết phải trái, lần này tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là hối hận.
Sắc mặt ban đầu của người thanh niên vốn bình thường, nói đến đây gân xanh của anh ta cũng nổi lên, vung tay quăng đi điếu thuốc vừa mới hút không được bao lâu.
Gã vệ sĩ tên A Phát lập tức lượm điếu thuốc lên và quăng ra ngoài cửa sổ.
– Cái tên vô dụng đó tên là Diệp Mặc đúng không?
Người thanh niên sau khi quăng điếu thuốc, đã từ từ bình tĩnh trở lại, từ trước tới giờ chẳng ai dám cự tuyệt Tống Thiếu Văn này, không ngờ một người như Ninh Khinh Tuyết lại dám cự tuyệt Tống Thiếu Văn. Đã thế cũng không nói gì, lại còn dám kết hôn với một người đàn ông khác nữa, thậm chí còn ở chung với anh ta, chẳng phải là đang sỉ nhục Tống thiếu gia sao? Nếu thiếu gia đây mà chịu nhịn lần này, thì y có còn là thiếu gia Tống hay không?
Nếu như không phải lão gia nhà họ Tống can ngăn thì y đã đến Ninh Hải từ lâu rồi. Lần này y chuyển đến Hà Phong, là muốn tới Ninh Hải đây.
– Vâng, thưa thiếu gia, tên vô dụng đó là Diệp Mặc. Hai người họ đúng là đã ngủ với nhau, tôi đã xem qua một số hình ảnh trên mạng, bộ dạng rất tình cảm.
Tên tài xế vội nói.
Tên thiếu gia vốn dĩ đã bình tĩnh, nay sắc mặt lại xanh mét một lần nữa, y lạnh lùng nói:
– Tao nhất định sẽ cho tên Diệp Mặc thấy, tao sẽ lên giường với tên đàn bà ngu xuẩn đó như thế nào. Sau đó… Diệp Mặc đúng không, hãy đem hắn đi, đường cao tốc Yến Ninh chẳng phải có một cái vực sâu sao, chặt tứ chi của hắn rồi ném xuống đó, dám tranh giành đàn bà với thiếu gia tao à, còn yếu kém lắm.
…
Giờ đã rạng sáng một giờ rạng rồi, Diệp Mặc đang vận chuyển chân khí một cái chu thiên lớn, mười hai cái chu thiên nhỏ, hắn không định là sẽ tu luyện tiếp, ngày mai là đi rồi, hắn muốn tìm một chỗ ngủ. Bên cạnh bồn hoa có một tấm ván bằng đá, đó là nơi hắn thường ngủ quên khi tu luyện.
Diệp Mặc vừa mới nằm xuống, thì một sợi móc sắt móc vào khoảng tường trong sân, ba bóng người đang trèo vào, chạy vào sân sau.
Tuy sắc mặt Tống Thiếu Văn có vẻ trắng bệch, nhưng động tác leo tường của y quả là thần tốc.
– Đây chính là chỗ ở của tên vô dụng Diệp Mặc sao? Hắn và tên đàn bà đó ngủ ở phòng nào?
Tên thiếu gia vừa xuống đất là hỏi ngay.
– Đúng là chỗ ở của hắn, nhưng không phải là tên vô dụng.
Một câu trả lời bất ngờ, nửa câu trước tên thiếu gia vẫn còn chưa định thần, nhưng nửa câu sau thì hắn đã quay lại nhìn Diệp Mặc.
Vài giây sau hết kinh ngạc mới hỏi:
– Mày là ai?
Cùng một lúc, hai gã theo sau lưng tên thiếu gia mới cùng nhìn thấy Diệp Mặc, cũng đều có chút sợ hãi nhìn Diệp Mặc, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
– Tao chính là Diệp Mặc, tụi bây muốn tìm tao, hay là muốn tìm vợ tao?
Diệp Mặc lạnh lùng nói
– Mày chính là Diệp Mặc sao? Vương Thuyền, A Phát, đánh gãy chân hắn đi, tao phải nhìn xem tên vô dụng này rốt cục có gì hay, lại khiến cho tên đàn bà đó cam tâm tình nguyện đi theo…
Lời của tên thiếu gia vẫn chưa dứt, thì phát hiện cổ tay của mình đã bị một cánh tay cứng như sắt bắt lấy.
– Nếu mày muốn đánh cũng được, nhưng tao phải bóp nát cánh tay của mày đã, không tin thì mày thử đi.
Diệp Mặc không muốn đánh nhau ở đây, để tránh kinh động Hứa Vy, hắn đã biết đám người này đến đây là để tìm Ninh Khinh Tuyết, nhưng Hứa Vy là vô tội.
Nhìn thấy bộ dạng của thiếu gia, là Vương Thuyền và A Phát liền biết rằng thiếu gia đã ở trong tay hắn, nên hai tên này lập tức ngừng tay.
– Mày là ai, nói đi, đồ rác rưởi.
Tay của Diệp Mặc khẽ dùng sức, tên thiếu gia suýt chút nữa là kêu thành tiếng, mồ hôi trên trán vịn cả ra.
– Tao là Tống Thiếu Văn, nhà họ Tống ở Yến Kinh. Tao đến đây không phải vì mày, tao đến tìm Ninh Khinh Tuyết. Mày hãy thả tao ngay, nếu không nhà họ Diệp của mày… nếu không mày sẽ ch.ết không chỗ chân thây.
Tống Thiếu Văn vốn dĩ định nói nhà họ Diệp sẽ thế nào, nhưng sau đó nghĩ lại nhà họ Diệp và nhà họ Tống là như nhau, cũng là thuộc năm đại gia tộc ở kinh thành, làm gì phải sợ nhà họ Tống, nên mới sửa lại chỉ kêu hắn thôi.
– À, ra thế, nhưng nói gì thì nói, cái gia tộc gì đó của mày, trong mắt tao đều là thứ rác rưởi, không là gì trong mắt tao cả, Ninh Khinh Tuyết là vợ tao mày cũng dám đến tìm, mày điếc hay là mù đây?
Nói đến đây tay của Diệp Mặc lại ra thêm sức nữa, Tống Thiếu Văn đã không thể chịu được mà rên rỉ.
– Diệp Mặc, có gì từ từ mà nói, mày hãy thả thiếu gia đã.
Vương Thuyền thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng.
– Tụi bây lái xe đến đây sao?
Diệp Mặc hỏi một câu chẳng liên quan gì.
– Đúng vậy.
Vương Thuyền đáp với vẻ bất đắc dĩ, y không hiểu Diệp Mặc hỏi một câu chẳng ăn nhằm gì ở đây để làm gì.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Nếu đã như thế, đi ra ngoài thương lượng đi.
Diệp Mặc đã muốn đi, ai ngờ đám người này lại lái xe đến, vừa hay có thể chở hắn đi, đỡ tốn tiền xe.
Thấy Diệp mặc chủ động chịu thương lượng, Tống Thiếu Văn và hai tên kia tất nhiên là đồng ý, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng sẽ chẳng có sự cố ý, nhưng không ngờ Diệp Mặc lợi hại như thế, hoàn toàn ngoài dự đoán của họ, cả chuyện này xảy ra hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.
Cái càng làm cho ba người họ bất ngờ chính là, Diệp Mặc đã thả tay của Tống Thiếu Văn ra, và canh chừng cả ba người họ.
Tống Thiếu Văn và hai tên đi theo thoáng nhìn nhau, gật gật đầu, cho rằng Diệp mặc là tên vô dụng, quả nhiên đầu óc có chút không bình thường.
Cái tên A Phát trèo lên tường trước tiên, nhảy ra ngoài, tiếp theo Diệp Mặc cũng nhảy ra theo, Tống Thiếu Văn và Vương Thuyền theo sau Diệp Mặc.
Tống Thiếu Văn vừa nhảy xuống thì định kêu A Phát và Vương Tuyền cùng động thủ, nhưng không đợi cho y xuống đất, thì cảnh tượng trước mặt khiến y há hốc miệng một lần nữa.