Thương Thiên

Chương 13: Dữ thiên tránh mệnh



Bên trong ngôi nhà cỏ, Nhạc Phàm được Vạn tiên sinh đặt trong một bồn thuốc thật lớn, toàn thân chìm trong nước thuốc, chỉ có cái đầu là lộ ra bên ngoài, nhìn qua thật khiến người khác kinh hãi.
Chẳng bao lâu Nhạc Phàm đã tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện chính mình đang trong hình dạng thế này, trong lòng kinh ngạc, muốn lên tiếng hỏi nhưng vì thân thể quá hư nhược nên chỉ có thể từ từ máy động đôi môi chứ vô pháp nói chuyện. Tình trạng như thế, trong lòng cảm thấy bất lực nên hắn không loạn động, chỉ nhẹ nhàng hô hấp.
Vạn tiên sinh thả phần dược thảo cuối cùng vào bồn thuốc, lặng lẽ quan sát tình hình của Nhạc Phàm, trong khi phía dưới bồn thuốc Tiểu Nhã đang chuyên chú khống chế nhiệt độ của ngọn lửa…
Sau một hồi, Vạn tiên sinh quay đầu về phía Tiểu Nhã nói: ”Tốt rồi, Nhã nhi, vậy là được rồi, trước tiên con hãy chuẩn bị kim châm cho ta, sau ra nói Lý Đàm vào đây hỗ trợ, rồi trở lại tăng nhiệt độ nước lên một ít cho ta.
Đoạn ông quay lại nói với Nhạc Phàm trong bồn thuốc: “
Tiểu Phàm, tình hình của con lúc này rất xấu, ta hiện tại dùng “Bách Thảo Thang” tạm thời khôi phục một chút nguyên khí cho con, sau đó sử dụng “Y kinh kì thuật” là phương pháp phá huyệt, sẽ phá đi bảy trăm hai mươi huyệt vị trên toàn thân con, liên thông kinh mạch toàn thân, kích phát sinh mệnh lực mới có thể giúp con khôi phục hoàn toàn. Nhưng quá trình phá huyệt thống khổ vạn phần, chỉ một sai sót cũng có thể phá bỏ hết công lao trước đó, cho nên con phải phối hợp thật tốt với ta.
Nhớ kĩ là, nếu con không vượt qua được thì chỉ có chết, lúc ấy người thân của con ai sẽ lo đây? Cho nên con nhất định phải cố chịu đựng, giữ cho tâm trí sáng suốt, không để bị nỗi thống khổ dày vò. Nếu con hiểu được ý của ta thì hãy gật đầu”.
Nghe Vạn tiên sinh nói vậy, Nhạc Phàm cũng biết hiện tại bản thân không còn sự lựa chọn nào khác nên gật đầu một cách vô lực.
Lúc này Lý Đàm đi vào nói: “Vạn tiên sinh, Tiểu Phàm thế nào rồi?
Vạn tiên sinh nói: “
Nó cũng tỉnh lại rồi, ông mau giúp ta đỡ nó lên giường.
Lý Đàm nhìn thấy Nhạc Phàm vô cùng hư nhược, trong lòng cảm thấy bi phẫn, nhưng vẫn kiên định nói: “
Tiểu Phàm, con nhất định phải chịu đựng biết không?
Nghe được sự kỳ vọng của phụ thân, Nhạc Phàm nhẹ gật đầu…
Hai người đưa Nhạc Phàm tới bên giường, đỡ hắn ngồi bắt chéo chân trên giường. Tiểu Nhã cũng đem kim châm tới, lúc này hết thảy đều đã được chuẩn bị.
Vạn tiên sinh cầm kim châm trong tay vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhạc phàm: “
Tiểu Phàm, đây là chuyện cửu tử nhất sinh, chúng ta đang giành lại cuộc sống cho con, chỉ là không biết có thể đấu lại ông trời không, nhưng con phải tin rằng: “Vận mệnh do ta nắm giữ, không phải do trời quyết định!” Vừa nói xong liền hạ thủ, kim châm đã đâm vào Bách Hội huyệt.
Bách Hội huyệt nằm ở giữa đỉnh đầu, là giao điểm của đường chính trung và đường thẳng nối hai đỉnh vành tai (sau đỉnh đầu). Huyệt này thuộc Đốc mạch, là huyệt hội của Đốc mạch và thủ túc tam dương, nếu bị thương hại, nhẹ thì hôn mê, nặng tất phải chết. (Xem thêm chú thích về kinh mạch phía cuối chương).
Kim châm phá huyệt bước đầu tiên là phá Bách Hội huyệt, nguy hiểm phi thường. Nếu bình thường phá Bách Hội huyệt ắt hẳn phải chết, nhưng phương pháp kim châm phá huyệt này đích thị thần kỳ vô cùng, lực đạo chuẩn xác, thủ pháp độc nhất, vừa vặn làm huyệt bị phá mà không gây tổn thương ở tĩnh mạch, nhưng phải chịu những đau đớn phi thường. Đó là một loại đau đớn như đứt ruột đứt gan, thấu tận xương tủy.
Nhạc Phàm toàn thân như bị lôi điện kích trúng, lúc này mồ hôi trên trán tứa ra như mưa, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng điên cuồng gào thét: “Đau… Đau quá… Mới chỉ là châm đầu tiên, còn bảy trăm mười chín châm nữa, ta có thể vượt qua không?…… Không, nhất định phải vượt qua, ta không thể nhận thua, ta sao có thể thua được! A…”
Châm đầu tiên vừa xong, Vạn tiên sinh dừng lại, đứng một bên im lặng quan sát phản ứng của Nhạc Phàm, sau đó chậm rãi nói: “Châm phá huyệt đầu tiên đau đớn vô cùng, con phải vượt qua mới có thể tiếp tục thi châm.”
Nhạc Phàm toàn thân vô lực, bị từng trận đau đớn kịch liệt tấn công, cơ nhục toàn thân như co rút lại. Cắn răng chịu đựng từng trận tê buốt, Nhạc Phàm rõ ràng cảm thấy đau đớn tràn khắp cơ thể, từ đỉnh đầu đến vai, ngực, bụng, rồi đến tứ chi. “Đau… Đau quá…” Hắn muốn hét lớn nhưng không thể mở miệng.
Chịu đựng như thế qua thời gian hơn nửa nén hương nhưng Nhạc Phàm cảm thấy như là đã rất lâu rồi. Hắn cũng từ từ bình tĩnh lại, toàn thân tựa như mới từ dưới nước lên, làm thấm ướt hết cả giường.
Thấy Nhạc Phàm đã vượt qua nguy hiểm, Vạn tiên sinh cũng bớt căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: “Châm đầu tiên hung hiểm phi thường, hiện tại cũng đã qua khỏi. Ta sẽ bắt đầu châm phía dưới. Nhớ kĩ, bất luận thế nào cũng phải giữ tâm trí sáng suốt, nếu không con vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Thấy Nhạc Phàm từ từ gật đầu, Vạn tiên sinh tập trung đôi mắt, hai tay như kiếm, không ngừng điểm lên người Nhạc Phàm, sau một lúc đã thi triển mười châm, mỗi một châm hạ thủ là Nhạc Phàm trên người toát ra một giọt huyết châu.
Mặc dù không thống khổ như châm đầu tiên nhưng Nhạc Phàm càng thêm khó chịu, hiện tại không chỉ đau đớn, mà còn vừa đau vừa ngứa, lúc nóng lúc lạnh, toàn thân không thể cử động được, so với đau đớn ban đầu lại khó chịu vô cùng.
Nhạc Phàm hiện tại đã biết thế nào là một ngày dài tựa một năm, cố gắng khống chế giữ cho tỉnh táo, nhưng lại cảm thụ rõ ràng nỗi thống khổ, điều này quả thật rất mâu thuẫn. Nếu là người bình thường đã sớm một mạng ô hô ai tai rồi, may là Nhạc Phàm đi săn bắn từ nhỏ, rèn luyện ý chí kiên định, tại thời điểm quan trọng này cũng cắn răng mà vượt qua.
Vạn tiên sinh không chú ý đến cảm nhận của Nhạc Phàm mà vẻ mặt chuyên chú tiếp tục thi triển kim châm. Một khi đã khai triển tuyệt không thể dừng lại. Đây đúng là cấm thuật, phương pháp này chẳng những khảo nghiệm khả năng chịu đựng của bệnh nhân, mà cũng là khảo nghiệm đối với người thầy thuốc. Bất luận như thế nào, chỉ cần có thể cứu được bệnh nhân thì đây đúng là kì thuật.
Chú thích: Kì kinh bát mạch:
Tổng hợp từ các nguồn khác nhau:
Kỳ kinh bát mạch gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch.
Trong 8 mạch, trừ 2 mạch Nhâm và Đốc có huyệt riêng, còn 6 mạch khác không có huyệt riêng, có thể dùng 1 số huyệt của các kinh chính (huyệt Hội với 8 mạch) để điều hòa mạch khí của 6 mạch này
Mạch Nhâm (gồm 24 huyệt) đi từ huyệt Thừa Tương (huyệt nằm ở giữa cằm, cách môi dưới độ 1cm), đi xuống theo đường giữa bụng, xuống đến huyệt Hội Âm (huyệt Hội Âm nằm ở chính giữa bộ phận sinh dục và hậu môn).
Mạch Đốc (gồm 28 huyệt ) đi ngược lên, đi từ huyệt Trường Cường (huyệt này nằm ở điểm chót của đốt cột sống cuối cùng, ngay đầu hậu môn), chạy ngược lên, qua đỉnh đầu, xuống tới huyệt Ngân Giao (là huyệt nằm ở chính giữa vòm miệng, thường gọi là hàm ếch).
12 đường Kinh chính, liên hệ trực tiếp đến tạng phủ, được chia thành bốn phần theo các chức năng của chúng:
Thủ tam âm
Thủ tam âm là ba đường kinh âm trong cánh tay, thuộc lý, dẫn chân khí từ ngực vào tay, bao gồm:
1. Thủ Thái Âm Phế
2. Thủ Quyết Âm Tâm Bào
3. Thủ Thiếu Âm Tâm
Thủ tam dương
Thủ tam dương là ba đường kinh dương nằm mặt ngoài cánh tay, thuộc biểu, dẫn chân khí từ tay chạy lên đầu, bao gồm:
1. Thủ Dương Minh Đại Trường
2. Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu
3. Thủ Thái Dương Tiểu Trường
Túc tam dương
Túc tam dương là ba đường kinh dương nằm ngoài và phía sau đùi, thuộc biểu, dẫn chân khí chạy từ đầu xuống chân, bao gồm:
1. Túc Dương Minh Vị
2. Túc Thiếu Dương Đảm
3. Túc Thái Dương Bàng Quang
Túc tam âm
Túc tam âm là ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi, thuộc lý, dẫn chân khí chạy từ chân lên bụng, bao gồm:
1. Túc Thái Âm Tỳ
2. Túc Quyết Âm Can
3. Túc Thiếu Âm Thận
Thời gian chậm chập trôi qua.
Hơn hai mươi châm… Nhạc Phàm sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Hơn một trăm châm… Nhạc Phàm lúc này toàn thân đầy máu, nhưng sắc mặt lại trở nên tốt hơn.
Rồi thêm một trăm châm nữa… Nhạc Phàm lúc này ngay cả một chút khí lực để cắn răng cũng chẳng còn.
Hơn ba trăm…
Hơn bốn trăm…
Hơn năm trăm…
Sáu trăm châm… Bây giờ Nhạc Phàm đã chết lặng, tâm linh cũng không hề sáng suốt, hoàn toàn nhờ vào một chút ý chí mà duy trì bản thân khỏi bị hôn mê.
Vạn tiên sinh đứng tránh ra để Lý Đàm nâng Nhạc Phàm lên, rồi tiếp tục châm.
Ôm hài tử của chính mình đang chảy máu đầy người, Lý Đàm trong lòng bi thống không nên lời, cố nén nước mắt vào lòng mà tự nhủ: “Hài tử, con phải sống, con không phải nói là sẽ chăm sóc ta sao, nếu con cũng bỏ ta, ta còn sống trên đời này làm gì chứ“. Đúng là “phụ tử chi tình huyết nhục liên tâm“.
Qua hai canh giờ, Vạn tiên sinh lúc này đã tâm lực tiều tụy, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng vẫn không dừng lại, đã đả phá được hơn bảy trăm huyệt, thành công như đã ở trước mắt.
Chỉ còn chín huyệt vị cuối cùng, chính là chín khiếu huyệt liên hoàn, nên phải châm cùng lúc mới được, nhưng thống khổ gấp trăm lần, nếu vượt qua là đại công cáo thành, chuẩn bị nhé…” Vạn tiên sinh hai tay cầm chín châm, lui về sau một bước, đột nhiên phát lực, chín chiếc châm xuất ra đồng thời, tạo thành một hàng từ trán xuống tới rốn, vừa vặn đả trúng huyệt Thần Đình cùng tám huyệt khác.
Đau đớn vô cùng làm Nhạc Phàm chút nữa là không thể vượt qua, tựa như thống khổ lan ra toàn thân, làm tan nát cả nội tạng. Tâm trí dần dần trở nên mơ hồ…
Năm ba tuổi Nhạc Phàm khóc hỏi cha: “Cha, tại sao mọi người lại khi dễ con, nói con là tai tinh (ngôi sao mang họa), nói con hại chính mẹ con, tại sao chứ?
Lý Đàm giơ tay tát hắn, nghiêm nghị nói: “
Nam nhân đổ máu chứ không rơi lệ, muốn người khác không khi phụ con thì phải tự cường, nếu con mạnh mẽ hơn chúng, chúng dám khi dễ con nữa sao“.
Đột nhiên bị đánh, tiểu Nhạc Phàm thấy oan ức, nhưng lại nghe cha nói thế, lập tức lấy tay gạt nước mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Thấy tiểu Nhạc Phàm hiểu chuyện, Lý Đàm sao lại không đau lòng nên quay ra vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: “
Mẹ con không chết, bà ấy luôn sống trong lòng chúng ta, nên sau này không cần để ý người khác nói thế nào”.
Tiểu Nhạc Phàm mơ hồ gật đầu như đã hiểu chuyện.
Bốn tuổi, bắt đầu gian khổ cầm dao chặt củi. Năm tuổi học viết được tên mình thì vui sướng vô cùng. Sáu tuổi theo cha học săn thú. Bảy tuổi thì cha vì cứu mình mà bị độc xà cắn nên luôn tự trách mình. Lần đầu tiên săn được thú thì thỏa mãn vô cùng… Tất cả kí ức trở về như phảng phất trong tâm trí.
Nhạc Phàm suy nghĩ ngày càng mơ hồ, dần dần bị những cảm xúc xưa cũ bao phủ.
Vạn tiên sinh thấy vậy, biết Nhạc Phàm rơi vào tình trạng khẩn yếu. Nếu không kịp thời kéo hắn về hiện thực, hắn sẽ vĩnh viễn không hồi tỉnh lại. Nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Tựa hồ như được bản năng sinh tồn thức tỉnh, Nhạc Phàm ý thức được tâm trí mình như sắp tiêu tan, cho nên liều mạng chống chọi lại ảo giác đó, lại mơ hồ nghe thấy có người đọc Dưỡng tâm kinh truyền lại đoạn thanh tâm ngưng thần: “Tâm tĩnh nhược thủy, động nhi bất kinh, chỉ vu bình tĩnh; mệnh bách niên, bất thụ ngoại vật chi ki bá, tâm vu thiên địa, hà cầu trường sinh; tâm nhược tĩnh, thiên tháp nhi bất kinh, thần nội liễm, mệnh ngoại phóng, vô thần kí vô mệnh, dưỡng mệnh vu dưỡng thần…”
Dưỡng tâm kinh niệm càng nhanh, tâm linh cũng bắt đầu chậm chạp khôi phục lại một chút sáng suốt. Ngay lúc này, trong cơ thể Nhạc Phàm, đạo khí thể kì dị kia chuyển động, do không có trở ngại ở huyệt đạo nên nhanh chóng chạy khắp cơ thể, qua Bách Tuế huyệt rồi Dũng Tuyền huyệt và bảy trăm hai mươi huyệt vị, tuần hoàn không ngừng qua thất kinh bát mạch.
Nằm trên giường, Nhạc Phàm đã yên ổn lại, trên người đã hết chảy máu, hơn nữa toàn thân bên ngoài có một lớp khí mỏng trong suốt, làm cho máu đọng trên thân bị hòa tan nhanh chóng, sau đó chầm chậm thấm vào da thịt, cuối cùng không thấy gì nữa, như là cho tới bây giờ chưa từng chảy máu. Nếu không phải có vết máu dính trên giường chứng minh, có thể khiến người ta tưởng là bị ảo giác.
Thấy hiện tượng kì dị trước mặt, hai người đứng đó không nhịn được kinh hô, nhưng lại thấy Nhạc Phàm đang dần dần khôi phục huyết sắc, trong lòng vui mừng, không còn vẻ mặt lo lắng khẩn trương như vừa rồi nữa..
Nhưng Lý Đàm cũng chưa yên tâm, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, sao vừa rồi lại như thế, hiện tại Tiểu Phàm đã qua khỏi chưa?
Vạn tiên sinh cũng thở dài một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống ghế, gật đầu nói với Lý Đàm: “
Tiểu Phàm hơi thở đã bình thường, hiển nhiên đã qua khỏi, hơn nữa sắc mặt cũng tốt lắm, khôi phục rất nhanh, so với ta tưởng còn tốt hơn nhiều, cái mạng của Tiểu Phàm là từ Diêm Vương tha cho về đó“.
Rồi ông lại lắc đầu nói: “
Nhưng ta cũng không rõ, lớp khí trong suốt trên người Tiểu Phàm rốt cuộc là cái gì. Thần khí như vậy, ngay cả huyết khí cũng có khả năng thu hồi lại, xem ra thế giới quả có nhiều chuyện kì lạ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.